Con sáo nhỏ
Tôi gặp lại con bé ở khu chợ cóc dành cho dân lao động ở vùng ngoại ô Sài Gòn vào chiều muộn. Thấy tôi, nó gọi lớn, vẻ mừng rỡ. Má nó, dáng tất tả, đi lại, trên mặt thoảng chút bối rối: “Cứ nghĩ đợt rồi về ở hẳn, đặng cho con Hằng đi học, nhưng tính tới tính lui, lại tha nhau lên đây”.
Tản mạn: Người không đến
Bác sĩ Trần Ngọc Lương đứng trước ống kính hơi run. Tôi nghĩ người từng trải, tự tin như ông mà run thì thật lạ. Hình như ông đang mong chờ ai đó.
Tản mạn: Tiền mặt
Yên vị ở cái ghế ngay cửa lên xe buýt, bà cụ sột soạt lấy từ túi áo bà ba túi nylon nhỏ, lựa 6.000 đồng bạc lẻ mua một vé xe. Bà bạn già huých tay chị thì thầm, “đấy, có phải chỉ mỗi tao bọc tiền vào túi nylon đâu”. Chị lắc đầu cười. Thì vừa mới xong, cô tiếp viên trên xe, vừa dứt xé vé cho chị và bạn, vừa ngạc nhiên nhìn bạn lấy tiền từ trong túi nylon.
Chuyện dọc đường: Nhuyễn kiếm
Ba mươi năm trước, trong một chuyến lên núi Bạch Mã ở Huế luyện võ, tôi có cơ duyên hiểu được chữ “mềm” với một cách hiểu mới, khác với sách vở từng được đọc.
Tản mạn: Từ biệt ở Thessaloniki
Chúng tôi rời thành phố khi trời còn chưa sáng. Những chiếc xe thưa thớt chạy. Đèn đường lác đác mờ tỏ. Bầu trời màu xanh đục vẫn thiêm thiếp chờ đợi ánh lê minh.
Tản mạn: Thành đạt rồi, đưa mẹ đi chơi
Hai ngày cuối cùng của tháng 5, ả con được “bung lụa”, bữa trưa, bữa chiều không phải ăn cơm nhà: Bữa cô chủ nhiệm dạy văn đãi cả lớp chè đậu đỏ, bữa toàn khối chín liên hoan chia tay cuối cấp và làm lễ tri ân, tráng miệng cũng chè đậu đỏ, bữa thầy dạy thêm Anh văn đãi chè đậu đỏ “ly bự tổ chảng, ngon lắm”.